XT18 | Câu chuyện tình của một doanh nhân


Chủ nhật - 29/09/2013 21:07

Câu chuyện tình của một doanh nhân

Tôi muốn gặp em để nói với em rằng tôi đã là một doanh nhân giàu có, một giám đốc quyền hành. Tôi có tất cả mọi điều mà nhiều người ao ước nhưng tôi vẫn chỉ thiếu một tình yêu đích thực ở nơi em.

Hôm ấy, tôi nhận được điện thoại của cô em họ:

- Chủ nhật này anh về nhé, em có khách đấy!

-Còn xem đã, kì này anh bận lắm! Nhà máy của anh đang bước vào hoàn thiện.

- Mặc kệ, Anh thì lúc nào cũng công việc nhưng nếu không về anh sẽ hối hận đấy!

Nói thế rồi nó cúp máy. Cái cô này lạ thật, đã lên bà mà vẫn không thay đổi cái tính nhõng nhẽo - tôi nghĩ vậy. Thế rồi công việc cuốn tôi đi mà quên khuấy lời nhắn của nó. Nửa tháng sau, chợt nhớ tới lời hẹn tôi vội vã trở về. Ngối sau tay lái, tự nhiên tôi có một cảm giác thật lạ. Đây rồi con đường quen thuộc đi giữa những đồi chè đang vụ, búp non mỡ màng xanh mướt mắt. Trên đồi, từng tốp, từng tốp các bà, các chị lưng đeo những chiếc sọt, tay thoăn thoắt hái chè.

Dưới chân đồi, thỉnh thoảng có một tốp thanh niên đang đóng chè vào những chiếc tải to tướng chuyển lên xe công nông đậu sẵn để chở về nhà máy. Tôi hạ kính để mặc cho gió thổi, để hít thật căng lồng ngực cái mùi thơm ngai ngái của chè mà đã lâu lắm rồi tôi ít có dịp tận hưởng.

Tôi có tất cả nhưng thiếu một tình yêu đích thực ở nơi em. Ảnh minh họa.

- A! bác Bùi, bác Bùi về mẹ ơi!

Cô em tôi lật đật bế thằng cháu từ trong nhà chạy ra tận cửa xe, nó nhìn tôi trách móc:

- Thế là anh lại lỡ mất rồi!

Tôi ngạc nhiên:

- Lỡ gì? Có chuyện gì sao?

Em tôi đưa cháu cho mẹ nó rồi bảo:

- Thôi, chuyện dài lắm, vào nhà đi em sẽ kể cho anh nghe.

Bước chân vào nhà, tôi sững người khi nhìn thấy tấm ảnh đã ngả mầu của tôi, cô em tôi và Tuyết chụp từ ngày chúng tôi cùng học ở trường cấp 3 được treo trang trọng trên khung ảnh gia đình.

- Chủ nhật ấy Tuyết về, nó có ý chờ anh nhưng …Tuyết bảo em trao lại cho anh quyển nhật kí này và nó tin là anh sẽ hiểu nó.

Nói xong, em đặt vào tay tôi cuốn nhật kí và vội vã.

- Anh đọc đi, còn em, em sẽ nấu một bữa cơm quê mời anh.

Tôi mỉm cười, mắt không rời khỏi cuốn nhật kí bìa đã sờn nhưng vẫn chứng tỏ sự nâng niu của chủ nhân đối với nó. Không kìm được lòng mình tôi vội vàng lật mở trang nhật kí. Ngỡ ngàng, vẫn là những dòng chữ thân quen ngày nào của em…

Ngày 2 tháng 8 năm 198…

Hôm nay anh Bùi đến.Nhìn bộ dạng sao mà “ ghét” đến vậy. Hai đứa huyên thuyên bao nhiêu là chuyện. Chiều đến lúc nào chẳng hay. Bùi kể chuyện đi tàu ngủ quên bị mắt cắp. Mình buồn mà hắn cứ cười tít đến là…vô duyên!

Ngày 11 tháng 8 năm 198...

Buổi sáng, mình xin phép mẹ đi chơi. Ôi chẳng biết đến khi nào mình mới hết xấu hổ đây. Bí mật! Tự nhiên sao mình ngốc thế nếu vào nhà Tuyên rủ nó đi cùng thì không lâm vào cảnh ấy. Vào nhà Bùi chẳng hiểu sao mình quên hết cứ ngồi nói chuyện với anh mà chẳng biết là đã đến bữa cơm trưa. Đến lúc bố anh nhắc hai đứa mới giật mình…Trời ơi vô duyên quá!

Ngày 2 tháng 8 năm 198…

Trùng lặp ghê, mình lại gặp Bùi. Anh dẫn theo một người bạn ở Hà Giang. Ông bạn ấy cứ mở miệng là Bùi thế nọ, Bùi thế kia còn Bùi chỉ cười cười. Dễ ghét! Sao không phải là anh nói. Lại còn viết cho người ta thế này chứ “ Anh đi xem bói, ông thầy bói nói là số anh lấy vợ ở hướng…rồi. Anh sợ vợ lắm” Bùi trêu mình thôi. Hôm sang nhà Bùi gặp chị Lập. Chị nhìn mình và hỏi: Em là Đông hả ?( Đông học ở lớp 10B nghe đâu học Đại học y ở Thái Nguyên mình nghe Bùi yêu nó nhưng chưa tin còn bây giờ thì…) Mình giật mình ngơ ngác: Dạ, không. Sao thế hả Tuyết? Mình chỉ là bạn, là bạn thôi hiểu chưa! Trời hôm nay sao u ám thế!

Tôi giật mình, thì ra…Hè năm ấy Tuyết không đến nhà rồi cũng không viết thư cho tôi thường xuyên nữa. Gặp nhau tôi chỉ thấy Tuyết thật buồn, ánh mắt nhìn tôi nửa như dỗi hờn nửa như trách móc, còn tôi, tôi lại vô tình không biết điều gì đang đến với em. Năm ấy, em tốt nghiệp sư phạm đi nhận công tác ở một vùng núi cao cách xa tôi gần hai trăm cây số.

Tôi buồn và nhớ em thật nhiều nhưng cuộc sống của một chàng sinh viên mới ra trường cuốn tôi đi. Dẫu vất vả nhọc nhằn nhưng tôi luôn khao khát có em bên mình, được nhìn em cười, được nghe em nói, được thấy em dỗi hờn, được ôm em vào lòng và trao em nụ hôn đầu đời của chàng trai hai mươi ba tuổi. Nhưng số phận thật bất nhẫn với chúng tôi khi tôi quyết tâm đến gặp em để nói với em tình yêu của tôi thì em lại không về. Gặp mẹ em, biết tin em mà tôi buồn tê tái.

Lại một lần tôi lỡ hẹn với lòng mình, lỡ hẹn với em! Em ở lại vì những em học sinh vùng cao xa xôi ở những bản Mèo, bản Thái hay em đang trốn chạy tình yêu của tôi? Tôi chờ và tin là mình sẽ kịp nói với em…Thế rồi khi chưa bộc bạch được lòng mình với em, tôi được tin là em sắp lấy chồng. Tôi nấc lên trong tuyệt vọng! Tôi trách mình, tôi trách em ! Biết tin em về nhà để chuẩn bị cho đám cưới, tôi điên cuồng lao đi trên chiếc xe đạp mà mọi ngày tôi vẫn chở em, chở cả tiếng cười trong trẻo của em mỗi dịp chúng tôi trở về. Con đường đến nhà em giờ sao gập ghềnh đến thế! Tuyết của tôi kia rồi, em gầy và mỏi mệt! Nhìn thấy tôi, em sững người, em lập cập mời tôi vào nhà. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt em.

- Em sắp cưới?

Mắt em ầng ậng nước. Tôi chua xót:

- Sao vội vàng thế em?

Đột nhiên em quả quyết nhìn tôi, em cười, một tiếng cười khô khốc! Em ngúng nguẩy pha trà. Em rót nước cho tôi. Gương mặt em tự nhiên trở nên khác lạ. Em ngập ngừng:

- Đông giờ công tác ở đâu anh?

Choán ngợp tâm hồn tôi lúc ấy là một cảm giác thật khó tả. Tôi không hiểu em muốn nói gì. Tôi vừa muốn chạy thật nhanh rời xa nơi có em, tôi vừa muốn lao đến bên em để em mãi mãi thuộc về tôi! Nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn căm giận thằng đàn ông ích kỉ là tôi lúc đó. Tôi đã nhìn em đầy ngạo nghễ và khinh mạn. Tôi đứng dậy ra về bỏ lại đằng sau là em nhợt nhạt, vô hồn…

Trở về nhà, tôi lao vào công việc như một kẻ thiêu thân. Tôi quyết làm giàu bằng mọi giá! Tôi quyết thực hiện ước mơ quyền lực của mình! Tôi bắt đầu hẹn hò với tất cả những người con gái yêu tôi! Nhưng điều trớ trêu như một nghịch lí là càng cố thì tôi lại càng nhớ em hơn. Tôi ngộ ra rằng tôi đã quá yêu em! Thế rồi tôi làm đơn xin nghỉ phép. Tôi đi tìm em. Ngày tôi lên đường, đột nhiên tôi nhận được thông báo có cuộc họp khẩn cấp để chuẩn bị nhân sự thay đồng chí giám đốc vừa tử nạn. Tôi sôi lên trong sự lựa chọn: Đi tìm em? Ở lại? Tìm em ư? Thế còn cái ghế giám đốc? Ta sẽ được gì và mất gì? Thế rồi tôi quyết định tôi sẽ tìm em sau khi cuộc họp kết thúc.

Cuối cùng thì chiếc ghế giám đốc đã về tay tôi đúng như dự kiến. Tôi say sưa với những lời chúc tụng, với những dự kiến mới mà quên bẵng việc đi tìm em. Tôi bị cuốn vào hàng núi công việc. Thành công nối tiếp thành công. Việc tìm em tôi cứ lần nữa mãi…

Hơn hai mươi năm sau, trường cấp 3 kỉ niệm ba mươi năm thành lập trường. Được tin, tôi háo hức tìm về có lẽ tất cả là bởi vì tôi khao khát gặp lại em. Tôi muốn chứng tỏ tình yêu của mình với em vẫn không hề vơi cạn. Thế rồi lại một lần nữa tôi không gặp được em. Trường của em gặp bão, em phải cùng các thầy cô giáo khác ở lại khắc phục hậu quả. Qua bạn bè tôi có được số điện thoại của em. Tôi gọi cho em trong tâm trạng nhớ thương khôn tả. Tôi nói với em về tất cả những lần lỗi hẹn của mình. Em khóc.

 Ảnh minh họa.

Ngày 17 tháng 11 năm 200...

Bùi ơi, thật bất hạnh cho chúng mình! Khi cái lỡ làng của tạo hóa lại tìm đến để cứ vô tình đẩy chúng mình vào bi kịch. Tất cả mọi sự hiểu lầm của chúng mình có lẽ chỉ có một nguyên nhân duy nhất là lúc đó cả anh và em đều còn quá trẻ mà tình yêu của chúng mình mới thánh thiện làm sao. Khi hiểu được lòng nhau thì mọi điều lại đã an bài. Đằng sau mỗi chúng mình là một gia đình và những đứa con. Bùi ơi ,chúng mình lại thật ngốc mất rồi khi cứ tự trách mình là tội lỗi vì sâu thẳm trong lòng ta vẫn không thể quên nhau rồi lại tự biện hộ: mình yêu nhau từ lúc hai đứa còn chưa vợ chưa chồng mà tình cảm thì bao giờ cũng có lí lẽ riêng của nó chẳng bao giờ có tội…

Ngày 18 tháng 4 năm 201…

Bùi ơi , em biết là chắng phải tình cờ đâu khi mà cả hai cùng “vô tình” gặp lại ngay ở con đường quen thuộc giữa những đồi chè ngày xưa ấy. Một buổi hoàng hôn với chúng mình có lẽ là đẹp nhất, một hoàng hôn thấm đẫm những khát khao dồn nén. Chúng mình đã kể cho nhau nghe về tình yêu trong gần ba mươi năm xa mặt nhưng chẳng cách lòng. Rồi cũng chẳng hiểu ai là người dẫn dắt, em đã nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ của Bùi, hai đôi môi hòa quện, mê đắm đến không cùng. Và em hiểu hơn lúc nào hết cả Bùi, cả em khát khao tan vào nhau như thể thế gian này chỉ để cho tình yêu của chúng mình. Nhưng… lại cái nhưng của gần ba mươi năm ấy đã kéo chúng mình thoát ra khỏi thực tại để không cháy hết mình…

Sau buổi hoàng hôn, bên những đồi chè đầy ắp những kỉ niệm của môt thời đẹp nhất ấy, tôi thấy mình trẻ ra, căng tràn sức sống. Cuộc đời đối với tôi bây giờ không chỉ còn là những toan tính. Tôi muốn sống lại thời của ngọn lửa đam mê với những dư vị ngọt ngào của tình yêu muôn thuở! Tôi muốn có được trong vòng tay tôi cái run rẩy, mong manh của em, của người con gái tôi yêu để nâng niu, che chở, để bù đắp cho em...

Trời ơi! Đã quá nửa cuộc đời tôi luôn tự hào và tin tưởng mình là một người đàn ông từng trải, vững vàng. Sự nghiệt ngã của thương trường với những toan tính được – thua, mất – còn, đã tôi luyện cho tôi một bản lĩnh, một sự tỉnh táo đến lạnh lùng trước mọi sự việc. Nhưng ở bên em, tôi như trở thành một con người hoàn toàn khác. Tôi vụng về, ngượng nghịu như chàng trai hai – mươi – ba tuổi.

Tôi khát khao em!

Ngày 4 tháng 8 năm 201...

Bùi ơi, em biết chúng mình sẽ không thể quên nhau nhưng hãy giữ cho tình yêu ấy đẹp mãi bằng chính sự thánh thiện mà chúng mình đã có được suốt những tháng năm tuổi trẻ. Em yêu Bùi bằng tất cả trái tim em nhưng em không thể vì em mà gia đình Bùi tan vỡ! Hãy coi đây như một lần lỡ hẹn của kiếp này…

- Kìa anh, đọc rồi sao cứ thần người ra thế?

Đang miên man trong dòng hồi tưởng, tôi giật mình trước câu hỏi của Tuyên:

- Sao em không nói rõ? Anh sẽ về ngay! Anh mong gặp cô ấy biết chừng nào!

- Em hiểu… và chính em vẫn còn luôn luôn day dứt bởi ngày ấy, em đã không hoàn thành nhiệm vụ sứ giả mà anh giao…

- Ngày ấy, chính anh cũng thật ngốc! Giá mà anh…

- Nếu như được trở lại…nhưng âu cũng là sự trớ trêu của số phận. Tuyết khóc nhiều lắm. Nó bảo, dẫu thế gian này thay đổi thì trong trái tim nó anh vẫn mãi mãi là một chàng trai hai – mươi – ba tuổi…Chỉ tiếc rằng cả anh và nó đều không có quyền lựa chọn mà thôi! Và chủ nhật ấy, chính Tuyết là người không cho em gọi điện cho anh…

Trước mắt tôi cảnh vật như nhạt nhoà, nhìn ra phía con đường men theo những lô chè tôi chợt thấy một đôi bạn trẻ đèo nhau trên một chiếc xe đạp, phía trước giỏ xe có một chùm hoa phượng đỏ rực. Họ cười. Một nụ cười thật rạng rỡ! Tiếng cười của họ trong trẻo vang xa!

- Thôi chết! Cô em tôi thảng thốt, đã muộn rồi, em dọn cơm anh ăn rồi anh còn về thăm bà nữa chứ!

Tôi giật mình nhìn cô em, gật đầu nhưng những dòng chữ như vẫn nhảy múa trước mắt tôi… Tuyết ơi, tôi muốn gặp em để nói với em rằng tôi đã là một doanh nhân giàu có, một giám đốc quyền hành. Tôi có tất cả mọi điều mà nhiều người ao ước nhưng tôi vẫn chỉ thiếu một tình yêu đích thực ở nơi em.
 

Tác giả: Tuyết Nga

Nguồn tin: VNN-TT

CHIA SẺ:

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây