Hạnh phúc là một khái niệm rất trừu tượng. Lắm lúc hạnh phúc lớn lao như vừa đạt được một điều gì đó rất lớn trong cuộc sống nhưng có lúc hạnh phúc rất đỗi bình dị… như một tách trà ấm giữa đêm đông giá lạnh hay một bàn tay nhẹ lau giùm những giọt nước mắt đang ngấn dài trên má.
Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, quyết định đi tìm gặp Ngài bằng được. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở... Chàng vẫn chưa gặp được Phật giống như hình dạng trong Kinh đã diễn tả.
Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ làm được đó là buông tay và ra đi.
Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi. Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi.
Trong tâm trạng mệt mỏi chán chường, một cô gái than thở với cậu bạn mới quen:
- Tớ mệt mỏi với cuộc sống này quá cậu à. Giá như tớ không tồn tại trên đời này, giá như tớ có thể ra đi ngay trong giây phút này, sang thế giới bên kia thì tốt biết mấy.
Cảm ơn anh vì đã bên em trong những ngày nắng, ngày mưa và ra đi khi trái tim em đã mạnh mẽ hơn vì yêu anh.
Cảm ơn anh đã học và làm việc thật say mê, để em được tiếp thêm động lực mạnh mẽ, không dám lười biếng...
Trong tình yêu, kẻ nào ra đi là kẻ mạnh!
Khi còn bên nhau…
Em: Anh nhớ em nhất là khi nào hả anh ?
Anh: À… ừm anh nhớ em nhất mỗi lúc anh ngủ và khi anh say .
Em: Giận anh rồi, chẳng lẽ những khi anh không-tỉnh-táo như thế thì anh mới nhớ đến em ?