Bố là người hướng ngoại, cởi mở với các mối quan hệ xã hội nên dễ được mọi người cảm mến. Ai cũng biết tiếng ông. Có lẽ cũng vì thế mà khi gặp mẹ, họ cũng có chung cảm nhận như cảm nhận về bố.
Mẹ, dù không hẳn nhút nhát, nhưng thấy thoải mái khi lùi lại với vai trò là người phụ nữ đứng đằng sau bố hơn. Ấy vậy mà theo bố, mẹ mới chính là người thực sự điều hành công việc.
Tôi nhớ ngày nọ, trong bữa tối, tôi hỏi bố rằng bố kiếm được bao nhiêu tiền. Bố chỉ trả lời đơn giản: “Bố không biết. Mẹ con quản lý hết”. Tôi nhìn mẹ hỏi tiếp: “Đúng không ạ? Bố thực sự không biết mình kiếm được bao nhiêu ấy hả mẹ?”. Mẹ trả lời: “Ừ, bố con chưa bao giờ biết, và cũng chẳng bao giờ hỏi đâu”. Cả 3 đứa chúng tôi cùng nhìn bố, cố kiếm tìm một lời giải thích. Nhưng bố chỉ nói: “Nếu chúng ta muốn mua gì, rồi mẹ bảo chúng ta có thể chi trả được, thì tức là chúng ta có thể mua được”.
Đối với bố mẹ, hôn nhân không tuân theo quy tắc 50/50, mà là 100/100 - mỗi người đều tận tâm tận sức vì hạnh phúc của người còn lại. Cũng vì lẽ đó, bố mẹ nhận về nhiều niềm vui hơn cả những gì họ đã cho đi. Bố có lần nói với tôi “tình yêu đích thực là khi con thực sự quan tâm đến một người khác - yêu một người khác hơn chính bản thân mình”.
Một trong những bài học quý giá tôi học được từ mẹ ấy là khi tôi - lúc ấy đang học trung học - nói với mẹ rằng, cho dù một ngày nào đó tôi có kết hôn đi chăng nữa, mẹ vẫn luôn là người phụ nữ mà tôi yêu thích nhất. Ngay khi ấy, bằng một giọng nghiêm túc nhưng không kém dịu dàng, me bảo: “Con trai ạ, rồi mẹ sẽ không còn là người phụ nữ con yêu thích nhất. Khi con kết hôn, vợ con sẽ trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của con, cuộc đời ấy bao gồm cả bố và mẹ”.
Chúng tôi học được nhiều điều về cách giao tiếp vợ chồng thông qua những cư xử bố và mẹ. Bố mẹ chẳng bao giờ kể xấu về nhau. Mỗi khi nói đến mẹ, bố đều dùng những ngôn từ đẹp nhất và mẹ cũng vậy, ánh mắt mẹ long lanh khi nói về bố.
Bố mẹ đến giờ đã rút lui khỏi công việc, cùng nhau nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống. Gian nan vất vả đã qua, mỗi ngày trôi qua bố mẹ chỉ cùng nhau hẹn hò, đọc sách, ghé thăm con cháu. Các cụ vẫn nắm tay nhau và dường như còn yêu nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Năm tháng qua đi, khi mẹ giục tôi lấy vợ, tôi nói “Mẹ! Còn ối thời gian mà”. Mẹ đùa rằng tôi chẳng còn nhiều thời gian đến thế đâu. Còn bố, với ánh mắt của người từng trải sẽ thông thái nói rằng: “Này, con gần hết thời gian rồi đấy. Nếu con cưới được ai đó chỉ bằng nửa mẹ thôi, thì con cũng sẽ vô cùng hạnh phúc”.