Nghĩ mình chẳng khác nào các ông bà già trong phim nước ngoài,
cuối đời có khi vào trại dưỡng lão...
Nhà có thằng con trai, nhưng đến tuổi xế chiều lại chỉ hai thân già chăm nhau từng bữa. Anh con trai lấy vợ giàu, nhà ngoại mua hẳn cho hai đứa cái chung cư, thế rồi chúng kéo nhau về đó ở.
Bà than căn nhà bốn tầng rộng rãi cả đời ông bà tích góp được cho anh con trai cũng chỉ muốn sau này con cái có chỗ ở đàng hoàng, về già mình còn có chỗ nương tựa. Ông tặc lưỡi “thôi tuỳ chúng nó, ép chúng nó rồi lời ra tiếng vào lại gây mất lòng nhau”.
Về hưu rồi cũng chẳng có việc gì làm, ông bà cứ đi ra đi vào, ông ngồi đâu bà theo ngồi đó không lại buồn. Trong nhà chỉ có mỗi cái ti vi là đứa con tinh thần vì ít ra còn có “đứa” nói cho mà nghe.
Ông chăm sóc mấy cây cảnh, hết tưới rồi lại uốn nắn, cắt tỉa làm vui, còn bà có khi ngồi vặt mớ rau bí cả tiếng đồng hồ, vừa vặt vừa nói chuyện với ông chậm rãi cho thời gian trôi qua rồi đến bữa nấu cơm nữa là vừa.
Cứ buổi chiều đi dạo trong công viên, thấy đứa trẻ con nào chập chững biết đi ông bà lại sà vào hết xoa đầu rồi cầm tay, chúng đi rồi cứ ngoái nhìn mãi, ông bà nhớ thằng cháu nội.
Mỗi cuối tuần bọn trẻ về ông bà lại được “hưởng thụ” cuộc sống của những người bận rộn, hiện đại với toàn đồ hộp và thức ăn sẵn bày bán trong siêu thị. Cái gì cũng nguội lạnh.
Được ngày chủ nhật hai vợ chồng dẫn con về thăm ông bà, cả tuần ông bà nhớ cháu muốn nghe tiếng bi bô trong nhà, được một lúc dở thèm thì bố mẹ nó lại xách đi “hôm nay cuối tuần con cho cháu lên bờ hồ chơi cho mát”. Hai ông bà già lại theo ra tận cửa nhìn cái ô tô phóng vù đi.
Nghĩ đến mình chẳng khác nào các ông bà già trong phim nước ngoài, cuối đời có khi vào trại dưỡng lão. Không biết chúng có nghĩ đến một lúc nào đó, chúng cũng già đi không...