XT18 | Dạy con từ thuở còn thơ (3)


Thứ ba - 12/08/2014 00:14
Tôi Khi tôi còn nhỏ, tôi hạnh phúc được Ông Bà Cha Mẹ, mỗi người một cách, nết ăn, nết ở. Dù xa nhà rất sớm, dù được thầy cô chăm sóc, tập thể rèn luyện, nhưng những gì được dạy từ nhỏ đã in sâu vào tâm thức, và tôi luôn biết ơn Ông Bà Cha Mẹ đã trao cho tôi những gì tốt đẹp mà tôi giữ được đến hôm nay.

        

     Đến lượt tôi làm mẹ, tôi cũng muốn tạo cho con những thói quen tốt, những tính cách đẹp, trao cho con cái may mắn mà tôi đã nhận. Nhưng tôi không có cái dịu dàng của mẹ, không có sự kiên nhẫn của bà, không có sự tế nhị kín đáo của ông. Thương con 99 ngày, đến ngày thứ 100, không tự kềm chế được, tôi lớn tiếng với con. Cái ngày thứ 100 ấy sẽ là ngày duy nhất còn lưu lại trong tâm trí trẻ thơ. Một lần khác, dạy mãi không được, tôi cầm roi đánh con. Tâm hồn con bị tổn thương và những yêu thương của mẹ bị xoá nhoà.

     Tôi bây giờ đã là bà của mấy đứa cháu ngoại dễ thương. Bất chợt nghe con lớn tiếng với cháu, bất chợt thấy con đánh cháu, tôi cũng bất chợt như có muối xát trong lòng. Không rầy, không can con được vì chính tôi đã tạo cho cháu thói quen không đẹp này.

     Làm sao có thể quay ngược lại quá khứ để xoá đi trong lòng con vết thương này, để con đừng đến lượt mình truyền lại cho những đứa cháu thơ ngây của tôi những cách dạy dỗ sai lầm này.

     Tôi có hai người con gái, mỗi người một tính cách, mỗi người sinh ra trong những hoàn cảnh khắc nghiệt khác nhau. Hai con của tôi đã trãi qua 4 năm đầu đời - những năm quan trọng nhất cho việc hình thành nhân cách, khác nhau nên cũng thu lượm được những thói quen và những nét tính cách khác nhau. Con gái lớn của tôi đôi khi làm tôi đau lòng. Dẫu biết con mình thực sự là nạn nhân của hoàn cảnh, nhưng thay vì kiên nhẫn dạy con,nhẹ nhàng xoa dịu đi những năm tháng đầu đời con không được sống cùng với mẹ, tôi nghiêm khắc, nóng giận với con. Nghiêm khắc vì muốn con mau bỏ những tính không hay con đã nhiễm phải khi không có mẹ bên cạnh. Giận thân bất lực, giận hoàn cảnh đã đẩy mẹ con tôi vào nỗi đau này, tôi lại trút nóng giận vào con. Càng như vậy, mẹ con tôi càng xa nhau, con tôi mang một vết  thương sâu trong lòng không gì lấp đầy được, vì thấy mình bị mẹ cư xử bất công. Tôi đau khổ vì thấy mình là một người mẹ thất bại, vì Tim mình lúc nào cũng đau nhói khi nghĩ đến đứa con gái đáng thương này.

     Con tôi đã 40 tuổi, rất tự hào với hai đứa con xinh xắn của mình. Mới đây, trong câu chuyện vui, người mẹ trẻ khoe rằng đã dùng những điều được mẹ dạy từ nhỏ để dạy lại con mình. Và con gái của tôi nói thêm: con đã từng bị đối xử bất công nên con không bao giờ bất công với con của con đâu, mẹ đừng lo.

     Câu nói ấy như một mũi dao nhọn đâm xoáy vào tim người làm mẹ thất bại này. Tôi đã từng dùng cuộc đời của chính mình để trãi một tấm thảm đỏ cho con bước đi, để con có cuộc sống đẹp của hôm nay, đã từng hy sinh những năm tháng còn có thể hạnh phúc riêng để chuộc lại lỗi lầm của mình đối với con, nhưng vô ích. Con tôi không thể quên.

     Và hôm nay nữa, nếu có thể lấy phần đời còn lại để trả giá cho sai lầm của mình thì tôi sẽ không một giây ngần ngại. Cả điều này cũng sẽ không làm cho vết thương trong lòng con tôi biến mất.

     Xin những người làm cha, làm mẹ đừng vì những nỗi đau của chính mình mà tạo vào lòng con thơ những vết thương không gì chữa lành, những nỗi hận không bao giờ nguôi

               Oanh T · reply

Cha me nao trong Gd ma kg bat cong...nhung chac con cai se hieu thoi? me thuong chi hoac em minh hon vi minh co ban linh hon.........Ban cung dung tu trach minh, se dau kho va cac con cung se buon. Chuc ban vuot qua qua khu
 
hanoivaem · reply
Đọc chuyện của chị tôi bắt gặp hình ảnh của mình trong đó. Cảm ơn tác giả của bài viết này, tôi nghĩ mình đã có thêm bài học bổ ích rồi

Tác giả: Lam Ngọc

CHIA SẺ:

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây